"Trở thành một người cha thì dễ, làm tròn bổn phận của người cha thì thật khó"
Tôi thật sự suy sụp khi bác sĩ báo " con của các bạn mắc hội chứng Down".Diane bị sốc vì đã yêu con bằng cả trái tim. Nhưng tôi thì không, tôi cố biện minh cho mình và lẻn khỏi phòng sinh. Tôi đi dọc hành lang bệnh viện hàng giờ , đấm tay vào tường và òa khóc. "tại sao lại xảy ra với con tôi, tại sao". Sao Sandar không thể hoàn hảo như Aaron-anh trai 3 tuổi của nó. Aaron là hạt ngọc trong mắt tôi. Tôi thích cùng con đi dạo, nghe nó huyên thuyên đủ thứ. Tôi thích đọc sách cho con trước giờ ngủ, khi Aaron năn nỉ tôi ngủ chung , tôi ddax dọn chăn gối qua phòng con và trải dưới sàn. Buổi sáng bé cuộn tròn trên sàn nhà cạnh tôi, ngước mắt nài nỉ "cha ơi hoạt hình nhé" Với Sandra thì khác hẳn. Sau khi về nhà, tôi đọc đủ thứ về hội chứng Down. Tôi cố tìm một tia hy vọng nhưng càng đọc tôi càng suy sụp không có chút hy vọng rõ rệt nào.
Khi Sandra 6 thang tuổi con phải giải phẫu tim, vợ tôi cầu xin phép lạ sẽ giúp cpn vượt qua, còn tôi ngổn ngang những ý nghĩ khác. Nhiều tuần trôi qua tôi chăm sóc bé Sandra chu đáo, đưa con đến bác sĩ và trị liệu, tôi dạy con nói, tôi tập đi cho con và càng ngày càng suy sụp khi bé không theo kịp bạn bè nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ là trách nhiệm, tôi không yêu con gái mình.
Tôi chưa bao giờ thật sự ôm con vào lòng hay vỗ về bé, tôi chẳng bao giờ cười hay chơi trò chốn tìm với con. "Anh không thương Sandra như Aaron?" Diana hỏi và tôi phải thú nhận là đúng tôi cố biện minh anh cần thêm thời gian. Tôi xấu hổ vì con gái mình, tôi xấu hổ khi ai đó thấy tôi đi cùng con, khi ai đó bảo rằng "bé thật xinh" tôi chỉ muốn túm lấy cổ áo họ và hét lên rằng "anh không nghĩ vậy, anh nghĩ con gái tôi thật ngốc nghếch"
Tôi làm tất cả cho Sandra nhưng tôi càng ngày càng mất hy vọng và cau có, một hôm tôi đặt Sandra lên ghế cao ở bàn ăn, cảm giác trống rỗng tràn nghập. Khi quay lại Sandra nhìn tôi bằng ánh mắt xanh ngơ ngác, rồi bé chìa cả 2 tay về phía trước, ôm tôi thật chặt và lắp bắp gì đó như là "con đuổi hết nỗ buồn cho cha nhé". Tôi ôm con và òa khóc vì buồn khổ. tôi khóc vì con tôi đã cho tôi cảm giác được yêu thương vô điều kiện. Sandra cho tôi tình yêu mà từ lâu tôi không thể dành cho con.Sandra đã dạy tôi mở lòng mình ra cho đi tình yêu mà không mong chờ gì. Tôi dành nhiều thì giờ để chăm sóc con nhưng lại đánh mất cái cảm giác tuyệt vời đó. Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa